Thơ nhớ người yêu rất đa dạng, từ những bài thơ ngắn gọn 2 – 4 câu đến những bài thơ dài da diết, tha thiết. Nỗi nhớ nhung khi phải xa cách người mình yêu sẽ được khắc họa chi tiết, chân thật qua từng câu chữ.
Thơ nhớ người yêu 2 câu ngắn gọn
Dưới đây là những câu thơ nhớ người yêu ngắn gọn trong 2 câu nhưng vẫn chất chứa nhiều tâm tư, tình cảm:
Bạn đang xem: Thơ nhớ người yêu xa, đêm không ngủ được (2 – 4 câu)
1.
Ngày qua ngày, tình yêu ta mãi dâng tràn
Yêu nhau đến muôn đời không phai nhòa.
2.
Dù tình yêu có nhiều cay đắng
Dưới gió bão, tình ta vẫn vững bầu.
3.
Hoa trinh nữ giữ lòng tự trọng
Yêu em rồi đừng làm tổn thương nhé.
4.
Có phải trăng nhớ người phương ấy?
Còn đây, một người nhớ trăng bên mình.
5.
Gặp nhau làm chi, người ơi
Trăm năm có duyên hay không chẳng biết.
6.
Nắng mưa là chuyện của trời xanh
Tương tư là chuyện của lòng tôi yêu.
7.
Nhớ em suốt ngày dài miên man
Mong sớm gặp nhau, bao ngày chờ đợi.
8.
Sáng nhìn mặt đất xanh màu núi
Chiều ngắm chân mây, nhớ trời tím.
9.
Chiều chiều nỗi nhớ cứ kéo dài
Biết đâu xứ ấy, người vui bên ai?
10.
Em nhớ anh như thuyền nhớ biển cả
Đời đen bạc, khiến ta phải xa nhau.
11.
Tình yêu hiện tại không quan trọng
Người yêu cũ, đừng nhắc lại làm chi.
12.
Chỉ có thể gửi nỗi lòng vào thơ
Hai câu cay đắng vì cách xa vời.
13.
Tìm em suốt đời chẳng thấy
Sao em mãi để tôi lạc lối?
14.
Yêu nhau nửa vời, đành xa cách
Nhân gian rộng lớn, tìm mãi chẳng thấy.
15.
Có những lúc anh tự hỏi
Sao lại nhớ mãi những ngày gần nhau?
16.
Khi yêu, ai muốn rời xa?
Trời đã định sẵn duyên phải chia ly.
17.
Chiều hoàng hôn tím ánh trời
Nỗi nhớ người xa vẫn mãi còn đây.
18.
Người xưa đã đi, hương xưa cũng vậy
Nhớ hình bóng cũ như mây hồng.
19.
Mỗi lần con đò qua bến sông
Nỗi nhớ người xưa luôn trong lòng.
20.
Đừng hỏi tôi về ngày tháng cũ
Mọi nơi đều chỉ thấy bóng nàng.
21.
Tình xưa, nghĩa cũ vẫn vẹn nguyên
Vẫn còn trong dạ, nhớ thương nhiều lắm.
22.
Mùa đông về, nỗi nhớ cũng quay lại
Đêm dài, thăm thẳm, canh khuya lê thê.
Tập thơ nhớ người yêu 4 câu da diết
Các bài thơ 4 câu về chủ đề nhớ người yêu chắc chắn sẽ khiến trái tim bạn đập thổn thức.
Đêm
Đêm tàn ngắm ánh trăng suông
Thương ai! Gác lạnh căn buồng cô đơn
Hỏi trong giấc ngủ chập chờn
Ai thương! Ai nhớ! Ai hờn dỗi ai?
Yêu ai
Yêu ai! Nhớ đến mỏi mòn
Khắc lòng hai chữ sắc son đợi chờ
Nhớ người nhớ cả trong thơ
Hỏi lòng ai đó bây giờ nhớ không?
Tình chức nữ
Bao giờ mình mới tương phùng
Để cho chức nữ sống cùng ngưu lang
Bao giờ nghĩa thiếp tình chàng
Bên nhau xây đắp mộng vàng uyên ương.
Tình xa
Tình xa mộng đẹp vấn vương
Nhớ người xa ấy má hường trong mơ
Chỉ mới được gặp trong thơ
Mà sao ta lại thấn thờ con tim.
Nỗi nhớ người yêu
Ai đã gieo chi cảnh khổ sầu
Hai người yêu nhau phải xa nhau
Đêm nằm tưởng nhớ người yêu dấu
Trời buồn rơi lệ giọt mưa ngâu
Nhớ người yêu
Người biết không khi em nói chia tay
Anh không khóc lệ hoen cay khóe mắt
Nhưng con tim dường như ai bóp chặt
Đau vô cùng mà nước mắt không rơi.
Anh nhớ em
Hai năm nay anh sống trong tự kỷ
Từ khi người lặng lẽ bỏ anh đi
Em buông tay anh còn lại những gì
Ngoài niềm đau khi nghĩ về bên ấy
Mạo muội hỏi bạn làng phây.
Có bao nỗi nhớ chất đầy trong tim.
Lão Phu tôi mãi lục tìm.
Có những nỗi nhớ nằm im không lời.
Canh đêm
Một mình thức trắng canh dài
Chỉ vì đã trót thương ai tình hờ
Yêu người nhớ cả trong mơ
Nhớ mái tóc đẹp xoã bờ vai thon.
Tình hờ
Có ai! Mà lại dối lòng
Cô phòng khắc khoải đêm mong ngày chờ
Cho dù là mối tình hờ
Đêm về lòng lại thấn thờ nhớ nhung.
Tuyển tập thơ lính nhớ người yêu xa
Cảm xúc của người lính nơi chiến trường nhớ người yêu nơi quê nhà xa xôi sẽ được khắc họa chi tiết trong các vần thơ sau:
Thư tình của lính
Chiều dừng quân ngừng bước lưng đồi
Chiều biên cương bầu trời giăng thấp
Kê ba lô làm bàn thơ tình anh viết
Nét chữ không tròn gửi em yêu hậu phương
Chắc giờ này em đang buổi tan trường
Tà áo trắng bay trong chiều lộng gió
Cứ tưởng tượng mà lòng anh hớn hở
Em tung tăng giữa vùng trời bình yên
Nghĩ đến đây anh lại nhớ em thêm
Nhớ ánh mắt u uẩn chiều đưa tiễn
Anh thương em người yêu lính chiến
Ngày tháng năm dài mòn mỏi đợi chờ
Đường hành quân qua bao nẻo sông hồ
Biên cương núi cao, tiền tiêu điễm tựa
Mỗi đêm đêm căng tròn mắt lữa
Súng thép chắc tay giây phút nào lơi
Có những chiều buông mây xuống lưng đồi
Vai anh ướt lạnh mịt mờ sương núi
Anh nhớ em, nỗi nhớ về vời vợi
Nhớ nụ cười nhớ ánh mắt làn môi
Thơ viết về em có màu của núi đồi
Có tiếng chim rừng gọi ngày vào tối
Có ánh sao khuya đêm tuần tra đưa lối
Có tiếng xạc xào trên lều bạt mưa rơi
Thư viết về em tranh thủ phút nghĩ ngơi
Nên chẳng đẹp lời xin em đừng dỗi
Cánh thư tình viết từ nơi biên giới
Gửi về em yêu nghìn nỗi nhớ thương.
Yêu lính
Nếu em là người yêu của lính
Thì đừng buồn xa cách nghe em
Ba năm lính xa vời tất cả
Anh trở về nghĩa vụ đã xong
Nếu em là người yêu của lính
Đừng phân bì so sánh người ta
Tháng phụ cấp đủ mua giấy bút
Gửi thư về tâm sự cùng em
Nếu em nhận tình yêu của lính
Chẳng mấy ngày được sống gần nhau
Chỉ tâm sự qua trang giấy trắng
Rồi trông chờ phút đợi hồi âm.
Gửi người yêu
Yêu xa
tình vốn mỏng manh
Niềm tin chung thủy phải dành cho nhau
Tình yêu rất dễ phai màu
Chúng ta phải biết chuốt trao cho tình
Chia tay cũng rất thình lình
Chúng mình không được lặng thinh xa rời
Người ta đi lễ có đôi
Còn mình vốn thiệt lẻ loi trên đường
Yêu xa vốn dĩ bình thường
Có điều mọi thứ tỏ tường nhen anh
Đừng làm ảnh hưởng học hành
Mình nhờ như vậy trưởng thành hơn thôi
Nhớ rằng, đâu đó xa xôi
Một người đang đợi chung đôi tâm tình
Nhớ là giữ lấy thân mình
Không được xao lãng ánh nhìn về em..
Mỗi ngày nỗi nhớ dày thêm..
Là gần khoảng cách về bên chung nhà
Trái tim trao gởi thật thà
Nơi đây em chẳng lơ là nhớ anh
Tiết trời se lạnh dần dần
Mặc thêm áo khoác bản thân giữ gìn
Nơi xa anh nhớ yên bình
Em đây chung thủy tim bình tâm an..
Tin, mong, chờ, mãi chỉ anh
Nghĩ suy, hạnh phúc đợi anh đón về
Người yêu của lính
Mãi là lính nếu anh được lựa chọn
Được yêu em được khoác áo màu xanh
Yêu cỏ cây yêu chiếc lá trên cành
Nơi quê mẹ có mùa thu vàng óng
Anh thích bầu trời xanh gió lộng
Trên lưng anh là tổ quốc thân yêu
Dưới cánh bay quê mẹ khói lam chiều
Thân thuộc quá dải đất hình chữ S
Anh đã bay vẫn bay không mỏi mệt
Nụ cười anh làm sáng cả bầu trời
Anh mãi hào hoa lãng tử mọi nơi
Bầu trời chỉ dành cho người dũng cảm
Anh thật đẹp khuôn mặt màu nắng rám
Khát vọng anh mang chinh phục bầu trời
Hạnh phúc giản dị chẳng nghĩ xa xôi
Mãi em vẫn là người yêu của lính.
Mối tình đầu của anh
Mười tám tuổi anh bước vào quân ngũ
Tạm biệt quê hương chàng trai trẻ lên đường
Cùng đơn vị anh bước vào trận chiến
Chưa một lần anh biết đến yêu thương
Chiến trường xưa đầy khói lửa đạn bom
Đơn vị hành quân anh tiến về phía trước
Qua cánh rừng nơi đạn bom ác liệt
Gặp em gái đội thanh niên xung phong
Căn hầm nhỏ rung lên từng đợt bom
Anh nhìn em qua lập loè ánh chớp
Khuôn mặt tròn làn da màu sốt rét
Gần gủi thân quen như biết tự bao giờ…
Ranh giới giữa sự sống và cái chết cận kề
Mong manh quá hai trái tim thổn thức
Một phút thôi hai đứa mình tỉnh giấc
Nụ hôn trao ghì chặt mặc đất trời…
Ngớt đạn bom anh xông pha tiền tuyến
Em lao ra đi phá đá mở đường
Trong phút chốc kịp hỏi tên địa chỉ
Kịp hẹn thề trao gửi trọn yêu thương
Hành trang anh mang theo đời chinh chiến
Có tình em hẹn trở lại giảng đường
Hoà bình rồi anh trở về tìm lại
Em nơi đâu ..? anh lạc mất người thương
Mối tình đầu của anh đời lính chiến
Bao năm rồi tóc bạc đã pha sương
Nỗi nhớ em kiếm tìm bao day dứt
Nguyện suốt đời anh giữ trọn yêu thương.
Tình yêu của lính
Em yêu anh vì anh là người lính
Cả cuộc đời chẳng toan tính thiệt hơn
Tổ quốc gọi suốt chiều dài đất nước
Lính mà em quân lệnh cứ như sơn
Em yêu lính đôi lúc lắm tủi hờn
Phố đèn đêm thiệt cũng buồn anh ạ
Người ta bên nhau còn mình thì xa quá
Quà anh về… một nhành lá nguỵ trang
Có nhiều khi lòng cuộn sóng mêng mang
Tim thổn thức canh dài ta trăn trở
Đêm hành quân ngắm hình em đỡ nhớ
Mảnh trăng soi đầu súng…nhớ người yêu
Lính mà em! yêu lính thiệt thòi nhiều
Em hiểu lắm và không buồn tủi nữa
Nên bên anh em mãi là một nửa
Đêm mùa đông tim đỏ ấm tình nhau
Tình của lính trao em mãi trước sau
Sông có cạn, núi có mòn…vẫn vậy
Mãi trong anh lửa yêu thương bùng cháy
Tổ quốc trong lòng…và em…ở trong tim…!!!
Yêu lính là cô đơn
Ai từng đã trãi lòng theo năm tháng
Để so đo trong những mảng tình yêu
Ai đã qua những gian khổ ít nhiều
Chắc sẽ hiểu tình yêu của người lính
Quá nửa đời cũng chẳng cần phỉnh nịnh
Đã yêu anh đâu toan tính thiệt hơn
Cũng vì yêu nên có lúc giận hờn
Em biết vậy yêu lính hơn anh nhỉ
Tình yêu lính không tròn câu họa Mĩ
Nhưng thật lòng và chung thủy trước sau
Mặc dù cho năn tháng chuyển sắc màu
Em vẫn mãi cùng anh tròn mộng ước
Việc mưu sinh dù em không chung bước
Nhưng đường đời chúng mình đã có nhau
Chẳng kể chi toan tính chuyện nghèo giàu
Yêu anh mãi chẳng làm nhàu năm tháng.
Biết trả lời sao
Trả lời sao…anh biết trả lời sao
Khi quê hương còn đó vạn hờn sầu
Khi bình lửa ngút trời trên đất mẹ
Những mối tình phải hiến trọn sơn khê
Trả lời sao…anh chẳng biết thể nào
Cho vẹn cả đôi đường…tình và nước
Chờ anh nhé để anh tròn chân bước
Giữ sơn hà vẹn nghĩa nước tình em
Bao lớp trẻ lên đường… em hãy xem
Đâu có phải mình anh mà hờn dỗi
Xếp tình riêng nhé em đừng nông nỗi
Hãy cười lên cho anh hởi tấc lòng
Rồi mai đây trên vạn nẻo phiêu bồng
Anh vẫn nhớ đôi môi hồng tươi mọng
Giấc chập chờn anh tưởng về người mộng
Dáng trang đài mãi lộng giữa hồn anh
Và từng đêm những phiên gác từng canh
Trời chiến địa ánh trăng vàng vỏ chiếu
Để anh giữa trời xa nhưng luôn hiểu
Có một người hết dạ mến yêu anh
Dẫu biết sa trường sinh tử mong manh
Đời trai đã nguyện hiến dâng quê mẹ
Vui lên em để gìn câu ước thệ
Anh sẽ về lau ngấn lệ…đoàn viên
Trả lời em… anh chỉ nguyện ơn trên
Luôn gìn giữ ánh mắt huyền như ngọc
Ước từng đêm giữa cô phòng đơn độc
Lời kinh cầu …đừng nghẹn khóc vì anh
Dẫu mưa tuôn gió lộng phủ bên mành
Em hãy nhớ trời xa anh vẫn bước
Cho tình ta và cho trời non nước
Mãi rực hồng …rạng ơn phước cha ông
Trả lời em…với tất cả nỗi lòng
Người lính trẻ…gót tang bồng viễn xứ
Anh sẽ về vùi quên đời lữ thứ
Ánh dương hồng sẽ rạng phủ tình ta.
Nhớ ai
Mỗi chiều buông chân bỡ ngỡ lối về
Hai đứa mình ở cách biệt sơn khê
Trái tim lạnh thèm vai kề nức nở
Em phải làm sao cho vơi nỗi nhớ?!
Đêm thị thành, phố rực rỡ đèn giăng
Chỉ mình em với góc nhỏ bâng khuâng
Mơ anh đến….lâng lâng hòa nhịp thở
Em phải làm sao cho vơi nỗi nhớ?!
Tơ trong lòng sao khó gỡ vấn vương
Em mong chờ ngày ta bước chung đường
Mà e thẹn….làm má hường chín đỏ
Anh yêu ơi sao còn nơi xa đó?!
Về đi anh cho tim nhỏ đập cùng!!!
Tình đầu là tình cuối
Biến những cái không thể thành có thể
Nhờ dòng đời anh lội ngược thời gian
Nửa thế kỷ rồi biết mấy gian nan
Anh nằm đó vẫn nhớ hoài quê mẹ…
Ở nơi đó có người yêu bé nhỏ
Có ruộng vườn và làng xóm thân yêu
Có lũy tre xanh có tiếng sáo diều
Có người yêu tình đầu thành tình cuối…
Em tiễn anh quê nhà còn tiếng súng
Cái hôn đầu còn vụng trộm ngu ngơ
Nắm tay nhau còn e thẹn dại khờ
Ai có biết đây cũng là tình cuối…
Anh xông pha nơi chiến trường rực lửa
Vắng tin nhà và vắng cả tin em
Chẳng có ngày không nhớ tháng nhớ năm
Những trận đánh cứ nối dài vô tận ….
Em có biết nơi Miền Đông khói lửa
Những vạt rừng luôn mù mịt đạn bom
Người lính trận thiếu cả muối lẫn cơm
Chỉ mỗi cái là dư thừa sốt rét…
Ở nơi đây có tình yêu đồng đội
Một tấm hình cả đại đội xem chung
Kỷ vật quê hương mãi mãi đi cùng
Người ngã xuống trao lại người còn sống…
Em có biết đồng đội anh nhiều lắm
Toàn những người trai trẻ tuổi đôi mươi
Nói tới yêu còn e thẹn ngại ngùng
Ai cũng nhủ : để dành ngày chiến thắng…
Trong chiến tranh ai được về quê mẹ
Đồng đội mòn dần theo bước hành quân
Chuyện chia ly chẳng muốn cũng tới gần
Bỏ lại em … mối tình đầu quê mẹ…
Anh nằm đây…
Rừng miền Đông đất đỏ
Không được về đáp lại mối tình quê
Để mặc em yêu bé nhỏ dại khờ
Nửa thế kỷ vẫn trông chờ mòn mỏi…
Tám tháng ba , viết lá thư xin lỗi
Gửi về người anh vẫn nhớ vẫn yêu
Anh biết em nay đã tuổi xế chiều
Vẫn thổn thức …
chờ người yêu lính trận …
Yêu xa thôi mà
Gió ơi..
Ghé sát vào hiên..
Cho tôi nhắn gởi đôi miền thương yêu
Nhắn dùm tôi nhé vài điều
Nói rằng tôi nhớ thật nhiều đến anh
Thao thức
Em thao thức đêm dài mong đợi
Anh nơi này vời vợi nhớ thương
Xa xăm cách trở đoạn trường
Chia tay ngày ấy vấn vương tơ lòng.
Trời giữa thu xanh trong bát ngát
Nhớ giọng hò tiếng hát mê say
Em ơi ! Có nhớ những ngày
Bên nhau đi dạo Hồ Tây trong chiều.?
Em e ấp lời yêu thổ lộ
Và nhẹ nhàng hơi thở dịu êm
Nhìn em mắt ướt môi mềm
Bên nhau tha thiết càng thêm mặn nồng.
Cơn gió nhẹ bềnh bồng tóc rối
Em nhìn anh bao nỗi yêu thương.
Giờ đây xa cách hai phương
Lòng anh nhớ mãi môi hường em trao.
Những bài thơ tâm trạng nhớ người yêu hay
Nhớ người yêu đến não lòng là cảm xúc chính của những bài thơ dưới đây:
Nỗi nhớ xa xôi
Anh trở về hỏi xứ Huế: Em đâu?
Huế buồn thiu không nói chỉ lắc đầu
Khẽ cựa mình buông lãng đôi mưa hạ
Bước anh về gió rét nhẹ lùa qua
Huế giấu em góc phố nào kỹ quá
Chừ nhạt nhòa chẳng vướng chút hương quen
Giữa con phố rộn tiếng cười xa lạ
Có nỗi buồn phảng phất thoảng mùi men
Xưa em nói chỉ yêu màu hoa tím
Sao trả về hồn hoa trắng tang thương?
Huế vắng em lạnh lẽo những ngả đường
Anh cô lẻ bước đi buồn vô vọng
Rồi trong gió, trong mây và trong nắng
Nghe ngọt ngào một giọng nói đâu xa
Anh hỏi Huế có phải người em gái?
Huế gật đầu, những kỷ niệm phôi pha…
Nhớ em
Không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ em
Khi trái tim cứ ngập tràn thương nhớ!
Trong xa cách, buồn vui đều trăn trở
Anh nhớ em hoài… không thể nào quên.
Nỗi nhớ hiền hoà và rất dịu êm
Mong ước chúng mình bên nhau tha thiết
Có những lúc nỗi buồn như băng tuyết
Khi chúng mình ly biệt phải không em?
Từ lúc yêu em – mở cửa trái tim
Anh thấy cuộc đời như là một nửa
Nửa còn lại em ghép vào thêm nữa
Thành trọn cuộc đời chan chứa yêu thương!
Anh muốn tình mình như thể đại dương
Để suốt đời cứ mênh mông bát ngát
Những lúc triều dâng… xôn xao biển hát
Là tấm lòng khao khát đó em ơi…!
Em như hoa hồng sắc thắm đỏ tươi
Luôn ngào ngạt tỏa hương thơm quyến rũ
Anh thấy em về trong từng giấc ngủ
Nỗi nhớ dâng đầy chan chứa không nguôi..!
Nhớ người yêu
Sao mà cứ mãi nhớ người yêu
Vào đợi ra trông suốt sớm chiều
Buổi tới làm quen cùng quạnh quẽ
Hôm vào bắt chuyện cũng cô liêu
Tình sâu em nhận cho làn gió
Nghĩa đậm anh trao gặp cánh diều
Thổn thức hoài mong nhanh đến hẹn
Tỏ bày tâm sự rộn niềm yêu .
Nhớ người tình xa
Yêu người nơi ấy xa xôi
Từng đêm thương nhớ khôn nguôi trong lòng
Bao lời ân ái mặn nồng
Gửi theo gió nổi hương đồng về em
Tâm tư thao thức cả đêm
Nhớ em phương ấy con tim bồi hồi
Nụ hôn xin gửi mây trời
Tới em nơi đó cách vời xa xăm
Khoảng trời em
Khoảng trời em mây trắng trôi nhanh
Xem thêm : Tuyển tập thơ tán Yến đỉnh cao, ngọt ngào, hài hước khiến Yến mê mệt
Mây trắng gợi những miền xa bỡ ngỡ
Trời nghiêng xuống mắt em thành nỗi nhớ
Ðể mây tràn đến phương anh
Khoảng trời em nắng trong thủy tinh
Nắng theo em đi hái chùm nhãn ngọt
Ôi đốm nắng giữa vườn xưa nhảy nhót
Vẫn ngỡ ngàng tay em đâu đây
Khoảng trời em mưa thưa bóng mây
Mưa khó hiểu như tình ta buổi ấy
Cơn mưa giận, cơn mưa thương biết mấy
Nhớ nhung gì mà ướt áo người xa?
Khoảng trời em đêm xanh bao la
Ðêm hồi hộp giấu bao điều bí ẩn
Phải mắt em thức với người ra trận
Mà chân trời nhấp nháy mãi sao Mai
Khoảng trời em ấp ủ những buồn vui
Những dự định chưa bao giờ nói hết
Trời xanh vẫn xanh ngời trên mi mắt
Lại bồn chồn dõi bước những đoàn quân
Khoảng trời em đâu phải ở sau lưng
ở phía trước, nơi anh nhìn rất rõ
Ơi phương Nam! Tâm hồn ta ở đó
Nơi lòng anh về lại khoảng trời em!
Gửi nắng cho anh
Gom nắng vàng em gửi đến bên anh
Biết nơi ấy giờ này cái nắng mong manh lắm
Nắng bên này vẫn lung linh sắc thắm
Gom cả ấm nồng từ sâu thẳm tim em
Gửi về người để cái nắng vàng thêm
Nắng cuối thu rực rỡ lên rõ lạ
Như biết mình sắp làm nhiệm vụ cao cả
Nắng cũng mỉm cười nghiêng ngả bước chân ai
Nếu một ngày hạt nắng bỗng nhạt phai
Đừng lo lắng bởi ngày dài lạnh ngắt
Vẫn có bàn tay em nắm tay anh thật chặt
Cùng đi qua những bước ngoặt cuộc đời
Một trái tim …có nắng …mãi sáng ngời
Xin gửi trọn kèm theo lời thương nhớ
Dẫu đôi ta hai phương trời cách trở
Nhưng bóng hình nguyện giữ ở trong tim
Lúc nhớ người em sẽ chỉ lặng im
Nhắm mắt lại ru hồn tìm lối mộng
Cùng sớt chia những buồn vui cuộc sống
Vẫn miệt mài gom nắng gửi cho anh !
Lòng riêng
Ta uống vài trăm chén rượu đào
Ngẩng đầu cho tiếng thét lên cao
Đường xa mỏng mộng- người quên tới
Khói đắng tàn canh- lệ nuốt vào
Tựa ánh trăng cười muôn thế sự
Làm thân khách mặc những chiêm bao
Sâu từ quán trọ trần gian ngấm
Để tiếng lòng riêng cứ chực trào
Nhớ em tình thơ
Nhớ ai! Như nhớ người yêu!
Hồn thơ bay bổng mà xiêu lòng người
Em đẹp như đóa lan tươi
Tưởng như vừa mới đôi mươi trăng tròn.
Lời thơ như oán nỉ non
Lỡ mai trễ hẹn có còn gặp không?
Ai gieo! Nỗi nhớ vào lòng
Để dạ khắc khoải đêm mong ngày chờ.
Nhớ người ngay cả trong mơ
Cao xanh con hỏi bây giờ sao đây
Ai gieo …chi khúc đoạ đày
Ai nỡ đem cắt sợi dây tơ lòng.
Anh nguyện làm đám mây hồng
Che em che cả giấc nồng yêu thương.
Gửi em nỗi nhớ
Chiều về, trời đổ mưa tuôn
Phải chi trời cũng dỗi hờn như tôi
Làm sao gửi nhớ đến người ?
Cho hai nỗi nhớ thành đôi vợ chồng !
Bâng khuâng hỏi khéo tim hồng
Bên này bên đó có mong có chờ
Đêm nằm đầu gác gối mơ
Hỏi nơi phương ấy người giờ ra sao ?
Cứ chiều lòng dạ nôn nao
Năm chờ tháng đợi ngày trao ân tình
Nhớ không em, chuyện chúng mình
Tỏ tình “mắc cỡ” nín thinh mỉm cười !
Nhớ nhiều ánh mắt bờ môi
Khi đôi tay nắm chẳng lơi chẳng rời
Để trăng nay nhú qua đồi
Gửi em nỗi nhớ đến người anh yêu !
Gửi nhớ
Gửi về em chiều tím của riêng anh
Khi Thu say chín trên cành hoa sữa
Nỗi nhớ thương gửi heo may một nửa
Nửa dỗ dành an ủi kẻ đường xa.
Gửi về em hơi ấm của hôm qua
Vòng tay siết tấm lưng thon hờn nhớ
Điều chưa nói còn ngại ngùng dang dở
Loạn tim mình gõ nhịp đập vì ai.
Gói ngày dài, tháng đợi đón giêng hai
Xuân trổ bông hóa cánh đồng hoa thắm
Ta dìu nhau dệt cung đường ươm mộng
Gởi tim mình cho tim ấy thành đôi.
Nhớ người đếm giọt mưa ngâu
Hạ qua thu tới nơi rồi
Em ngồi em nhớ tới người yêu xưa
Ngồi buồn em đếm giọt mưa
Giọt rơi tí tách giọt đưa nỗi buồn
Ngâu chi cho dạ bồn chồn
Cho ôm sầu nhớ cho buồn tương tư
Mênh mang ảo mộng thực hư
Em mang nỗi nhớ giường như vô bờ
Trách người sao mãi hững hờ
Mặc em với bến đợi chờ héo hon
Em ôm nỗi nhớ hao mòn
Người vui duyên mới đâu còn nhớ ai
Em ghét anh
Em ghét anh cứ bắt em phải nhớ
Cả ngày dài chỉ nhớ tới anh thôi
Em ghét anh khiến em nhạt làn môi
Em ghét anh làm lệ trôi má thắm
Em ghét anh em ghét anh nhiều lắm
Ghét thật rùi chẳng gặp anh nữa đâu
Em đợi hoài đợi anh nói một câu
Lâu quá rồi làm em hờn em dỗi
Em ghét anh em ghét anh quá đỗi
Ghét thật nhiều vì cứ mãi xa xôi
Anh đi đâu??? sao biền biệt mãi thôi
Em ghét rồi thôi chẳng cần anh nữa
Em ghét anh sao mãi hoài thất hứa
Hết lần này rồi lần nữa đó thôi
Em ghét rồi tình em đã phai phôi
Từ đây nhé mình chia đôi mãi mãi!
Nhớ người tôi yêu
Nnhớ em không biết để đâu
Nói ra lại sợ em càu nhàu thêm
Thôi thì anh chỉ mượn em
Tấm ảnh này đó mỗi đêm ngắm hoài
Đến khj tâm trạng mệt nhoài
Anh vội thơm cái thở vài nhịp sâu
Yêu em giờ biết để đâu
Khi mà nỗi nhớ nhiệm màu đầy tim
Tim anh đôi lúc lặng im
Ngắm nhìn em đấy thử tìm còn không
Chỗ nào còn vắng để mong
Đặt ngay tấm ảnh anh trông ngày ngày
Vào ngay đúng giữa tim này
Để tình yêu ấy từng ngày lớn lên
Đến một ngày nắng dịu êm
Con tim hổn hển thốt lên em àk
“ANH YÊU EM” thật đậm đà
Tình anh trong sáng như là gương em
Hằng ngày hay cứ hằng đêm
Anh đều nhung nhớ gửi tim yêu người
Nhớ thương
Anh nhớ em nhiều em biết không
Nhớ se lòng đất cạn lòng sông
Phải chi anh gửi cho em được
Nỗi nhớ đêm đêm quặn đáy lòng
Anh nhớ em nhiều em biết không
Nhớ tù mùa hạ sang mùa đông
Mốt mai anh gửi cho em nhé
Nổi nhớ thương em để nhớ cùng.
Tình xa
Em đang sống hay là đang tồn tại???
Mà mỗi ngày lại cảm thấy chênh chao
Nỗi nhớ anh như sóng biển thét gào
Cứ trào dâng trong lòng cao chất ngất
Em vẫn biết yêu xa là buồn nhất
Là mỏi mòn là thấp thỏm lo âu
Là niềm vui là cả những u sầu
Là hạnh phúc ngập trong màu hy vọng
Nhưng lòng em, em luôn mơ luôn mộng
Ước một lần thỏa khoảng trống khát khao
Được bên anh trong cảm xúc dâng trào
Nguyện gom hết cho một lần yêu đắm!!!
Chùm thơ đêm buồn nhớ người yêu
Tập thơ nhớ người yêu đêm không ngủ được sẽ khiến trái tim bạn xao xuyến:
Nhớ em
Nhớ em anh thức hàng đêm
Nhớ em đứng dưới bờ thềm ngẩn ngơ
Nhớ em anh mãi đợi chờ
Nhớ em anh viết vần thơ giải sầu
Nhớ em không gặp đã lâu
Nhớ em em chớ quên câu hẹn hò
Nhớ em anh thấy lo lo
Nhớ em bến đợi con đò sang sông
Nhớ em anh vẫn phòng không
Nhớ em xuân hạ thu đông vẫn chờ
Nhớ em khoảnh khắc trong mơ
Nhớ em về để bây giờ có em.
Nhớ anh
Phải làm gì để vượt qua nỗi nhớ
Cứ chất đầy từng nhịp thở con tim
Màn đêm xuống cảnh vật ngủ êm đềm
Sao nỗi nhớ cứ sục sôi hình bóng???
Phải về đâu giữa trời khuya lạnh cóng
Ai ngủ rồi sao ngóng thức đợi chi
Nỗi nhớ ơi xin nhắm mắt lại đi
Tim mệt lắm vì cả ngày quay quắt
Đừng gọi tên…kẻo làm ai tỉnh giấc
Bao giọt hờn lại nô nức đua rơi
Ngọn lửa tình mỗi người thắp một nơi
Anh sẽ đau khi nơi này em khóc
Phải làm sao để tan đi cơn lốc
Cứ cuộn tròn như dốc ngược màn đêm
Cho ta xin một giấc ngủ êm đềm
Đừng mưa nữa kẻo ướt mềm cảm xúc
Hãy chờ ta dậy lục tìm ngòi bút
Để yêu thương sẽ trút gửi vần thơ
Nén từng câu cả nỗi nhớ vô bờ
Dồn câu chữ gọi tên người yêu nhé
Trong cơn mơ gửi nụ hôn thật khẽ
Vòng tay ôm xiết nhẹ lấy bờ vai
Hãy bình yên cùng chìm giấc ngủ dài
Anh sưởi ấm chờ ban mai tỏa sáng.
Đêm khuya nhớ anh
Đêm yên tĩnh em thấy lòng trĩu nặng
Trong tim em sâu đậm bóng hình anh
Hạt sương rơi đọng trên tán lá xanh
Như đồng cảm cùng em niềm thương nhớ
Anh và em hai phương trời cách trở
Có duyên nợ nên gặp gỡ yêu thương
Nhớ tới anh thổn thức cả đêm trường
Trong tim em vấn vương tình xa thẳm
Anh biết không? Em nhớ anh nhiều lắm
Nhớ cồn cào, da diết ở trong tim
Chắc giờ này anh yêu đã ngủ yên
Hay thao thức đắm chìm trong nỗi nhớ…?
Em chỉ ước mình bên nhau muôn thuở
Dẫu biết rằng ta ở cách xa nhau
Những ngọt ngào mà ta đã gửi trao
Lưu giữ mãi không phai màu anh nhé?
Một mình em trong đêm khuya vắng vẻ
Nhớ tới anh em khe khẽ gọi tên
Bao kỷ niệm em khắc mãi trong tim
Anh phương xa, em tìm trong niềm nhớ!
Nhớ
Trăng đêm rơi xuống dạ cầu
Ngổn ngang nỗi nhớ lệ sầu tái tê
Anh đi, dạo đó chưa về
Bỏ trăng cùng với câu thề tội em ? !
Gió đưa sợi nhớ vào đêm
Sợi thương ở lại nỗi niềm chờ trông
Người ơi, cách mấy núi sông
Mịt mùng sóng nước mênh mông nỗi buồn !
Trăng treo hiu hắt héo hon
Còn em tím dạ mỏi mòn mong ai
Hoa đào thế chỗ nhành mai
Thương cho bờ giếng vẫn hoài đợi trông
Phải chăng xa mặt cách lòng
Phồn hoa đô hội người không muốn về ?
Có còn nhớ mảnh trăng quê
Mình em gối chiếc tứ bề hẩm hiu !
Nỗi nhớ người yêu
Từng phút, từng giây đêm ngày tôi nhớ
Có nhớ gì hơn nỗi nhớ người yêu
Sao yêu em tôi yêu quá thật nhiều ?
Để một phút vắng nhau là buồn khổ !
Vắng xa em sau mấy ngày bão tố
Cứ bồi hồi thương nhớ xé ruột gan !
Giấc mơ khuya nước mắt cứ hai hàng
Đẫm vai áo lúc bàng hoàng tỉnh giấc
Rồi ngày đến nhớ thương buồn cũng khóc !
Cứ thẫn thờ đầu óc nghĩ về em
Ở phương kia có ai biết hàng đêm ?
Là nỗi nhớ về bên tôi lặng lẽ
Em phải chăng chính em là cô bé?
Đã làm tôi buồn khổ bởi đắm say
Giờ yêu em tôi thương nhớ đêm ngày
Vắng giây phút là tim này quặn thắt
Nhớ thương em nỗi buồn tôi nén chặt
Mong thật nhanh tôi gặp mặt người yêu
Để ôm em, tôi hôn thật là nhiều
Cho thỏa nhớ mỗi chiều hoàng hôn xuống !
Yêu thương nhớ
Có nhớ nào bằng nỗi nhớ người yêu?
Mới gặp hôm qua buổi chiều vừa tắt..
Sáng tinh mơ lại nhớ đòi gặp mặt,
Ước gì giờ được ôm chặt dấu yêu…
Ai đang yêu mà chẳng nhớ rất nhiều ?
Chữ hẹn hò dài bao nhiêu cho đủ?
Mơ thấy tình nhân là nhớ trong giấc ngủ,
Cả người già cũng lụ khụ yêu đương !
Nỗi nhớ niềm thương đó sự rất thường,
Khi đôi ngã đôi đường ai nấy bước!
Nếu gặp nhau chỉ là mơ là ước,
Thì nhớ nhung cao đến vượt khỏi trời !
Ai một lần tình vỡ trong đời,
Đều có lúc tim rụng rời thờ thẫn…
Muốn rời xa mà bước chân như quấn,
Sợi tơ tình vương vấn gỡ không ra…
Chữ tình yêu từ nhỏ đến già,
Không ai học và không người dạy dỗ…
Tình yêu đến như bất ngờ mưa đổ,
Lạnh bên ngoài nhưng ấm ở bên trong…
Khi ta nghe nhung nhớ thật trong lòng,
Là ta mắc vào vòng yêu -thương-nhớ !
Bộ thơ tình nhớ người yêu hài hước
Dưới đây là một số bài thơ nhớ người yêu theo phong cách hài hước, hóm hỉnh:
Dặn em
Bên nhau cũng nửa năm trời
Mà giờ lại phải xa người tôi yêu
Nhớ nhung, suy nghĩ bao nhiêu
Chỉ lo em dại làm liều với ai.
Thức đêm mới biết đêm dài
Xa nhau lại nhớ chẳng ai… bên mình.
Đi làm đừng có linh tinh
Chớ cho kẻ khác xếp hình biết chưa.
Đừng nghe kẻ xấu nó lừa
Anh mà biết được anh cưa mịa…chân
Ở đời phải khéo phải khôn
Phải biết gìn giữ lò tôn cho chồng.
Đừng vì giây phút động lòng
Để cho kẻ khác xơi…không nghĩ gì
Thấy trai chớ có sân si
Đứa nào chọc ghẹo…help me tức thì.
Say
Một ly rượu trãi lòng tri kỉ
Hai ly ta cộng tý cho vui
Ba ly khoái chí rung đùi
Bốn ly bạn hữu cùng tui zô nào
Năm ly rượu ấm làm sao
Sáu ly tình cảm ngọt ngào yêu thương
Bảy ly bỗng nhớ uyên ương
Tám ly lệ đổ lệ vương mi sầu
Chín ly tim bổng nhói đau
Mười ly nhớ mối tình đầu dỡ dang
Người nay cất bước sang ngang
Để anh lặng lẽ hai hàng lệ tuôn
Ôi chua sót nỗi buồn vô tận
Tim nhói đau nỡ giận sao đành
Khi mà tình cảm anh dành
Ngàn trăm như ánh trăng thanh tỏ bày
Ly rượu đắng men cay thổn thức
Đưa anh về ký ức khi xưa
Cái ngày đôi lứa đón đưa
Chở nhau đi dưới rặng dừa xanh tươi
Anh nên khóc hay cười em nhỉ
Khi mà tim đang rỉ máu hồng
Nỗi buồn vô tận mênh mông
Đứt từng khúc dạ cõi lòng quạnh hiu
Yêu
Dẫu biết đường tình muôn lối rẽ
Kẻ yêu xa đâu dễ trọn mơ
Nhưng cho đến khi còn có thể
Thì anh đây vẫn quyết đợi chờ
Tuy hai đứa bây giờ xa cách
Và còn nhiều thử thách chông gai
Nhưng chỉ cần có em bên cạnh
Là tim anh hạnh phúc lắm rồi
Đừng buông tay nhé người yêu hỡi
Đừng gieo sầu lên nỗi nhớ mong
Hứa đi em ở bên anh mãi
Mặt dù xa nhưng chẳng xa lòng
Anh vẫn góp nhạt từng thuơng nhớ
Gửi trao về em ở nơi xa
Mong một ngày trọn câu duyên nợ
Kết phu thê hai đứa một nhà
Điều anh muốn chỉ là vậy đó
Muốn trọn đời này có em yêu
Tin anh nhé hỡi người tình nhỏ
Anh yêu em rất rất rất nhiều
Nhớ em
Khổ lắm em ơi có những chiều
Anh buồn thơ thẩn nhớ em yêu
Cắn môi cố nén hai dòng lệ
Nó vẫn ứa ra chảy rất nhiều
Người khác nhìn anh họ bảo điêu
Em đừng tin họ nhé em yêu
Thấy anh nhớ em nhiều như vậy
Tức tối ghen tuông họ đặt điều…
Người cũ còn yêu
Tình cờ ta gặp Nhỏ
Người cũ của năm nào
Em giờ nhìn khan khác
Lòng hơi thấy nao nao
Lại gần em hỏi nhỏ:
Giờ anh có khỏe không
Ừ thì…anh vẫn khỏe
Tựa như nhánh tầm vông
Em bây giờ lạ quá
Nhìn xinh đẹp hơn xưa
Chắc là em sống tốt
Chẳng hề khóc như mưa
Từ khi ta không gặp
Em ngỡ mình chết đi
Ai ngờ không phải thế
Xem như chẳng có gì
À mà này…em nói
Có một gói…hợp anh
Ngày xưa thề với hứa
Yêu em mãi chân thành
Nếu lỡ may trời đánh
Hay tai nạn xe hơi
Bảo hiểm này chi trả
Xem như cũng có lời
Em vẫn xài số cũ
Suy nghĩ rồi gọi ngay
Nếu mua nhanh còn kịp
Không thấp thỏm hằng ngày
Em…em này sao thế
Cứ trù ẻo anh đi
Nhưng mà…bao tiền nhỉ
Mua vài gói…phòng khi…
Thơ nhớ người yêu mùa đông
Đừng bỏ qua các bài thơ về người yêu trong mùa đông lạnh giá, xa cách.
Nhớ mùa đông
Mùa đông về mang nỗi nhớ chơi vơi
Cơn gió lạnh tạt vào lòng buốt giá
Hàng hoa sữa cũng buồn vương tơi tả
Gió đông về lạnh giá buốt tim ai
Lòng tưởng rằng niềm nhớ đã nguôi ngoai
Nhưng không phải bóng dáng ai vẫn đó
Vẫn ẩn chìm mong manh trong làn gió
Để đông về theo gió nhớ… mênh mang.
Chiều nay về lặng nhìn gió mùa sang
Cơn gió lạnh tạt ngang miền kí ức
Chợt con tim lại bừng lên rạo rực
Nhớ một người miền kí ức chưa xa.
Đêm mùa đông màn sương phủ nhạt nhòa
Trong lòng vẫn hoài sót xa vì nhớ
Nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, hơi thở
Mình trao nhau nơi miền nhớ ngày nào.
Chợt giật mình như tỉnh giấc chiêm bao
Mùa đông đến lòng cồn cào da diết
Nhớ một người đã muôn trùng cách biệt
Trong lòng hoài nhớ tha thiết” mùa đông.”
Mình cưới đi anh
Đông đến rồi mình đám cưới đi anh
Ở phương xa một mình em lạnh lắm
Cánh nhạn bay tìm về phương trời ấm
Én cũng rời phương bắc đến trời Nam.
Đông đến rồi vạt nắng cũng lang thang
Không le lói mà dịu dàng hơn trước
Gió thoảng qua trên những miền sơn cước
Dáng ai gầy hờ hững trước song thưa.
Đông đến rồi vẫn có những cơn mưa
Để xơ xác những hàng dừa non nớt
Cau thiếu anh hoa bên thềm rụng rớt
Lá trầu kia nhớ anh bớt xanh màu.
Vôi tinh khôi gợi nhớ mối duyên đầu
Em thiếu anh mối tình sầu muôn kiếp
Dấu yêu ơi!anh vẫn xa biền biệt
Sao không về viết tiếp bản tình ca ?
Đông đến mang lạnh xuống khắp gian nhà
Em cần lắm bờ vai,làn môi ấm
Em cần lắm đôi bàn tay ôm ấp
Đông đến rồi mình cưới gấp đi anh.
Nỗi nhớ mùa đông
Một thoáng Đông về lạnh thấu xương
Mình em thao thức suốt canh trường
Hỏi ai còn nhớ người trong mộng
Hay đã lãng quên mọi ngả đường
Tuyết trắng phủ đầy trong bóng tối
Mà cõi lòng em vẫn nặng vương
Xem thêm : Thơ nhớ người yêu cũ 2 câu ngắn gọn, vui có buồn có
Vẫn đợi người xưa hoài chẳng tới
Lạnh thấu tim em suốt canh trường.
Góc phố buồn
Mùa Đông đã … về qua xóm nhỏ
Mưa giăng sầu góc phố ngẩn ngơ
Nhớ ai đau đáu từng giờ
Nơi phương trời đó … có mơ ước cùng
Gió đông chạm lạnh lùng tê tái
Lá cây Bàng rơi mãi khôn nguôi
Đỏ giăng như thể ngậm ngùi
Chia ngàn nỗi nhớ trong tôi đợi chờ
Mượn câu chữ …vần thơ gom nhặt
Nói đôi lời giấu cất trong tim
Tình này anh đã trao em
Nguyện thề mãi mãi nén ghìm tận sâu
Dù không thể cho nhau lời hứa
Nhưng ân tình ….ngọn lửa khát khao
Mặc cho duyên phận ́ thế nào
Vẫn mong ngày tháng trót trao vĩnh hằng
Yêu dấu hỡi ! Nhớ nàng lắm đó
Biết làm chi bày tỏ nỗi niềm
Đành lòng một mối sầu riêng
Lưu hoài ký ức ngủ yên tháng ngày
Góc phố cũ hôm nay buồn thế
Vẫn đợi chờ …. người ghé sang thăm
Xốn xang tim ứa như dằm
Nhói đau buốt dạ …hờn căm phận mình.
Em còn nhớ không
Đêm khuya lẻ bóng trăng gầy
Mình anh gối chiếc giờ này nhớ em
Heo may xào xạc bên thềm
Hoa Quỳnh hé nở dịu êm hương nồng.
Đi rồi em có nhớ không?
Những đêm âu yếm trong vòng tay ôm
Ngọt ngào say đắm nụ hôn
Giờ ta xa cách…nỗi buồn mênh mông…
Thế là lại đến mùa đông
Đêm nằm thao thức phòng không đợi chờ
Em về gặp lại trong mơ
Ôm em say đắm đôi bờ vai thon.
Mắt huyền, má thắm, môi son
Làn hơi thở nhẹ…anh còn nhớ mong
Nhớ khi ân ái mặn nồng
Tỉnh ra…anh lại nằm không một mình.
Về đi em – lúc bình minh
Để anh đón đợi thuyền tình qua sông.
Thơ nhớ người yêu đã mất
Sinh ly tử biệt, cách biệt âm dương là nỗi đau lớn nhất trong tình yêu. Người ra đi cũng đã ra đi nhưng người ở lại sẽ không bao giờ có thể nguôi ngoai mỗi khi nhớ tới.
Đêm ngày nhớ anh
Sáu năm không phải là dài
Vậy mà em vẫn đêm ngày nhớ anh
Đây hàng dừa biết xanh xanh
Nhìn lên nấm mộ chạnh lòng mà thương
Giận trời chia rẽ đôi đường
Để đôi ta phải hai phương xa rời
Đêm đêm em ngước nhìn trời
Mong tìm bóng dáng anh nơi chốn này
Dặn lòng để mắt không cay
Mà sao em vẫn cứ hay khóc hoài
Bên kia thế giới không ai
Liệu anh có được ngày mai tươi hồng
Hay vì tai nạn giao thông
Mà anh vất vả long bông ngoài đường
Nghĩ đến nước mắt cứ tuôn
Cầu anh phương ấy luôn luôn an lành
Nơi này em hứa với anh
Em đây sẽ mãi như cành hoa tươi
Mặt môi luôn nở nụ cười
Để anh yên nghĩ phương trời không em..
Mất em rồi
Dậy đi em người vợ hiền bé nhỏ
Đêm đã tàn ló dạng ánh bình minh
Anh gọi hoài mà em mãi lặng thinh
Sao bỏ anh về phương trời vô định
Phút biệt ly lòng nhói đau bịn rịn
Muốn thét gào đến tận chín tần cao
Nỡ gây chi cảnh sóng gió ba đào
Mẹ xa con..nghẹn ngào chồng xa vợ
Dậy đi em lời hứa còn dang dở
Nghĩa vợ chồng muôn thuở chẳng rời xa
Rồi mai đây những đêm vắng canh tà
Con hỏi mẹ chắc là anh đau lắm
Nhớ thương em sao ngăn dòng lệ đẫm
Nỗi đau này mãi thấm tận ngàn sau
Tại số phần em lâm bệnh ốm đau
Trời rẽ chia làm sao ta chống lại
Em đi rồi cõi lòng anh ngây dại
Mất em rồi anh phải sống làm sao
Tay ôm em mà khoé mắt lệ trào
Bao hạnh phúc ngày nào thành kỷ niệm
Em đi rồi biết nơi đâu tìm kiếm
Mất em rồi chết lịm cả đời anh.
Mất nhau rồi
Nỗi đau nào hơn sinh tử biệt ly
Nhớ nào bằng khi người đi kẻ ở
Bao lời hứa chỉ còn là dang dở
Hỏi mấy ai không nức nở chạnh lòng
Đoạn đường đời sẽ hoang vắng mênh mông
Bởi người thương đã không còn chung lối
Nhớ thương ai những đêm trường mắt mỏi
Khi ân tình bổng xa tít mù khơi
Xuân hạ về sao mưa vẫn tuôn rơi
Tim giá băng khi mùa đông chưa tới
Hay lệ sầu khóc than trong buồn tủi
Tim lạnh lùng vì bởi mãi mất nhau
Còn lại gì hay chỉ một niềm đau
Mà trọn đời không thể nao lắng đọng
Khi mất đi người là niềm hi vọng
Mất nhau rồi giấc mộng chẳng còn chi.
Như một thói quen
Một buổi sớm anh giật mình thức dậy
Vòng tay ôm âu yếm chẳng nữa rồi
Ly cà phê cạnh chiếc ghế hay ngồi
Nay chỉ còn góc bàn nằm hiu quạnh…
Không áo ấm choàng vai cho bớt lạnh
Chẳng nụ cười thầm to nhỏ bên tai
Lời nũng nịu con nắng đã đổ dài
Bình minh rồi tình yêu ơi dậy nhé…!
Căn gác trống bồi hồi lên ngực trẻ
Chiếc phôn nằm quạnh quẽ một góc tường
Tờ báo cũ nhàu co rúm đáng thương
Đôi dép cũng thất lạc đâu một chiếc…
Hôm nay ngày nắng mưa nào ai biết
Bữa sáng chi không thấy sực hương nồng
Chẳng câu hát tê tái cả căn phòng
Chỉ còn anh với bóng mình lặng lẽ…
Từ ngày em đi về cùng Cha Mẹ
Anh âm thầm sống đơn độc lẻ loi
Trái tim như đã theo gửi em rồi
Nơi xa ấy chắc lạnh lùng nhiều lắm…!
Em nằm gió phơi sương miền hoang vắng
Nghĩa trang buồn trăng khuất nẻo bơ vơ
Vì sao lạc vào đêm tối thẫn thờ
Anh đến thăm trút cùng em sầu tủi…
Trời vô tình chia ly mình em hỡi
Tuổi còn xanh vừa thắm đượm duyên đầu
Mà phận kiếp chẳng cho được gần nhau
Mang cách ngăn để muôn đời đau khổ.
Em đi xa quá
Em đã nói… sẽ mãi ở bên anh
Không xa cách dù thế nào đi nữa
Anh và em hai ta cũng đã hứa
Trọn đời này chỉ mãi là của nhau
Vậy mà sao? Giờ chỉ mình anh đau
Khi tình yêu chưa phai màu cảm xúc
Bao kỷ niệm êm đềm thật hạnh phúc
Giờ là lúc, anh phải quên hết sao
Em nói đi… anh phải làm thế nào
Không có em làm sao anh sống tiếp
Ngày không em tim anh đau khủng khiếp
Em đi rồi, em có biết không em
Ở trên ấy ! Em hãy nhìn xuống xem
Ngày không em anh chỉ buồn và khóc
Hình dung em luôn hiện hữu trong lòng
Chỉ mong sao ta lại như lúc trước
Giờ nơi đây… trước mộ em anh ước
Cầu cho em nơi xa ấy bình an
Hãy chờ anh sau khi nén hương tàn
Anh sẽ sang, thế giới đó tìm em.
Chỉ còn trong giấc mộng
Sau bao năm miệt mài nơi viễn xứ
Ngày trở về anh cứ ngỡ bên nhau
Ai ngờ đâu cảnh sóng gió ba đào
Em ra đi không lời nào trăn trối.
Cầm trên tay nắm hương tàn tỏa khói
Anh nghẹn ngào không nói được thành câu
Sao cuộc đời gây chỉ cảnh bể dâu
Cho tình ta nhuộm sắc màu tan tóc
Bởi mưu sinh vì đời bao khó nhọc
Ngày lên đường em khóc nói đợi chờ
Có đâu ngờ anh đơn độc bơ vơ
Khi trở về như bên bờ vực thẳm
Em đã đi về phương trời xa lắm
Nỗi đau này mãi thấm tận ngàn sau
Đến thăm em mà nước mắt tuôn trào
Giờ nhớ nhau chỉ vào trong giấc mộng.
Thơ nhớ người yêu hay nhất của tác giả nổi tiếng
Ngoài ra, bạn đừng bỏ qua một số tác phẩm thơ về chủ đề nhớ một người của Xuân Diệu, Hàn Mặc Tử và Xuân Quỳnh.
Thơ tình nhớ người yêu Xuân Diệu
Biệt ly êm ái
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
Sương bám hồn, gió cắn mặt buồn rầu.
Giờ biệt ly cứ đến gần từng phút.
Chúng tôi thấy đã xa nhau một chút…
Người lặng im, và tôi nói bâng quơ,
Chúng tôi ngồi ở giữa một bài thơ.
Một bài thơ mênh mông như vũ trụ,
Đầy khói hương xưa, tràn ân ái cũ.
Chúng tôi ngồi, vây phủ bởi trăng thâu,
Tay trong tay, đầu tựa sát bên đầu.
Tình yêu bảo: “Thôi các ngươi đừng khóc,
Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!”
Cứ nhìn nhau rồi lại vẫn nhìn nhau,
Hạnh phúc ngừng giữa đôi trái tim đau.
Buồn trăng
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ;
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc;
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: đêm đã khuya.
Đời anh em đã đi qua
Bốn năm đầm ấm say sưa
Tình yêu có biết hạn bờ nào đâu
Bốn năm nhưng cũng qua mau
Cõi trần ai có ở lâu thiên đường;
Giã từ, từ biệt đôi phương
Đôi nơi, đôi ngả, đôi đường: khổ anh!
Bốn năm, lại khép trời xanh
Nhớ em như một mộng lành mà thôi
Từ đây anh lại trong đời
Bữa cơm ngồi với một đôi đũa cầm;
Giường kia một bóng anh nằm;
Phòng văn một sách đăm đăm sớm chiều.
Muôn vàn cảm tạ em yêu
Chất cho anh biết bao nhiêu ân tình
Ai hay anh đã để dành
ánh hương một thuở, thơm thanh suốt đời
Sống bằng nhớ lại nguồn vui
Nhớ khi ôm cả đất trời cùng em…
Tương tư chiều
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!
Gió bao lần từng trận gió thương đi,
– Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…
Nhớ em
Nhớ em như một vết thương
Trong lòng; như vỡ mảnh gương trong lòng.
Như cầm cốc thuỷ tinh trong
Trong tay bóp nát, máu dòng dòng sa.
Em là vui sướng của ta;
Mến yêu vô tận, em là nỗi đau,
Sống trên quả đất tìm nhau,
Nhớ em như nước xoáy sâu đập bờ.
Hỡi người yêu mến muôn xưa,
Yêu muôn sau, với bấy giờ đang yêu,
Những ai lướt sóng cưỡi triều,
Biển ân tình – có trải nhiều xót xa?
Đời anh, em đã đi qua…
Đời anh em đã đi qua
Sáng thơm như một luồng hoa giữa đời
Hiểu làm sao hết em ơi
Bốn năm kỳ diệu đất trời nhờ em
Ngôi nhà, cánh cổng trái tim
Khóm cây, con mắt ngày đêm đón mừng
Em đi, anh ngóng trông chừng
Anh về, miệng đã gọi lừng: em ơi!
Bữa ăn thành một hội vui
Có em gắp với, rau thôi cũng tình;
Cảnh thường cũng hoá ra xinh;
Có em, anh hết ngẫm mình bơ vơ
Thơ nhớ em Hàn Mặc Tử
Đời phiêu lãng
Mây trắng ngang trời bay vẩn vơ…
Ðời anh lưu lạc tự bao giờ?
Ði, đi,… đi mãi nơi vô định,
Tìm cái phi thường cái ước mơ…
Ở chốn xa xôi em có hay,
Nắng mưa đã trải biết bao ngày,
Nụ cười ý nhị như mai mỉa,
Mỉa cái nhân tình lúc đổi thay…
Trên đường gió bụi anh lang thang,
Bụng đói như cào, lạnh khớp răng,
Không có nhà ai cho nghỉ bước,
Vì anh là kẻ chẳng giàu sang.
Ðêm đêm anh ngủ túp lều tranh,
Chỗ tạm dừng chân khách bộ hành,
Ðến sáng hôm sau, anh cất bước
Ra đi với cái mộng chưa thành…
Những giọt lệ
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhựt tan thành máu,
Và khối lòng tôi cứng tợ si?
Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…
Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
Đây thôn Vĩ Dạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá, xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa,
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh,
Ai biết tình ai có đậm đà?
Một cõi quên
Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ
Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!
Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
Mùa thương
Thơ chưa ra khỏi bút
Giọt mực đã rụng rồi…
Lòng tôi chưa kịp nói,
Giấy đã toát mồ hôi…
Thương là thương da diết,
Tôi hiểu nghĩa buồn chưa?
Trăng. Trăng là ánh sáng
Tương tư đã bốn mùa…
Cách xa không vói được,
Cắn áo để tức mình,
Khóc cho trào máu mắt
Rồi ôm mộng làm thinh…
Thơ nhớ một người Xuân Quỳnh
Em đến những nơi anh qua
Em đến những nơi anh qua
Nên gặp anh em chẳng gặp
Thầm nhớ dấu chân trên đất
Dẫu đường đầy vết đạn bom
Em dừng chân bên cửa sông
Nghe gió xa về bát ngát
Dáng anh như một cánh buồm
Vượt tầm thuỷ lôi phía trước
Chiếc cầu ngang sông em bước
Nhớ chuyến phà đêm anh qua
Giữa bom đạn giặc như mưa
Quyết liệt giành từng sải nước
Bát cơm ăn trên mặt đất
Nghĩ đến bát cơm trộn cát
Nắng gió trải khắp đồi cây
Thương căn hầm anh ngột ngạt
Tháng tám về cùng biển động
Bão cuồn cuộn từ ngoài khơi
Lòng đất rùng rùng bom giặc
Ngủ yên sao được anh ơi!
Tháng năm rát mặt gió lào
Hoa héo trước khi hoa nở
Trận địa anh bên Trường Sơn
Đứng vững giữa vòng toạ độ
Bãi dương trải bọt na pan
Xen lẫn bốn bề cỏ mọc
Pháo ơi giờ chuyển về đâu
Thương anh xém ngang mái tóc!
Thời gian không gian cách xa
Nhớ đến anh em chỉ nhớ
Nét mặt vừa quen vừa lạ
Trẻ như mặt những anh hùng.
Thuyền và biển
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố.
Sân ga chiều em đi
Sân ga chiều em đi
Mênh mang màu nắng nhạt
Bụi bay đầy ba lô
Bụi cay xè con mắt
Sân ga chiều em đi
Gạch dưới chân im lặng
Bóng anh in thành tàu
Tóc anh xoà ngang trán
Sân ga chiều em đi
Bàn tay da diết nắm
Vừa thoáng tiếng còi tàu
Lòng đã Nam đã Bắc
Anh thương nơi em qua
Những phố phường nhộn nhịp
Bỡ ngỡ trong ánh đèn
Còn lạ người lạ tiếng
Anh thương nơi em qua
Những sương chiều mưa tối
Dặm đường xa nắng dãi
Chuyến phà con nước dâng
Em xao xuyến trong lòng
Nhớ về nơi ta ở
Mùa thu vàng đường phố
Lá bay đầy lối qua
Ngọn đèn và trang thơ
Tiếng thở đều con nhỏ
Màu hoa trên cửa sổ
Quán nước chè mùa đông
Con tàu và dòng sông
Ra đi rồi trở lại
Hà Nội ơi Hà Nội
Sân ga chiều em đi.
Lời kết
Những bài thơ nhớ người yêu hay nhất đã được cập nhật đầy đủ trong bài viết trên. Để theo dõi thêm nhiều bài thơ hay về chủ đề tình yêu, tình cảm vợ chồng khác bạn đừng quên truy cập Thotinhyeu.com.
Nguồn: https://thotinhyeu.com
Danh mục: Thơ mới